Tại bến xe buýt có 2 ng vừa lỡ 1 chuyến xe,họ bắt chuyện với nhau:
-Anh lại bị muộn giờ làm đúng ko?
-Ừ,nhưng tôi thì luôn muộn màng.Vạn bất đắc dĩ nên tôi mới đến sớm
-Vì sao anh lại hay muộn đến vậy?
-Chắc là do thói quen.Từ bé tới giờ,tôi làm việc gì cũng quá sớm thành ra lại quá muộn.Tôi chào đời quá sớm ,chỉ có 7 tháng thôi vì vậy tôi bị đi học muộn mất 1 năm.Sau đó do thường xuyen đi học quá muộn tôi lại bị đuổi học quá sớm....
-Thế giờ anh đang làm việc ở đâu?
-Anh hỏi quá sớm rồi vì tôi vừa mới bị thôi việc.Những công việc trước cuả tôi hết bị sa thải lại thyên chuyển.Nhưng oái ăm thay tôi lại cứ bị thải quá sớm và thuyên chuyen73 quá muộn.Vừa rồi,tôi làm nghề xây dựng.Tôi xây nhà rất chậm nhưng chúng lại sụp đổ rất nhanh.Và tôi bị thôi việc rất sớm do biết ân hận thì đã quá muộn.Tôi tin bây giờ sẽ có 1 đeiu62 kì diệu xảy ra với tôi đúng lúc.
-Anh hi vọng sớm quá,lại 1 chuyến xe buýt vừa chạy qua làm anh muộn 1 lần nữa rồi.